Khi mùa giải Ngoại hạng Anh vẫn còn kéo dài, và một số cái gọi là “câu lạc bộ lớn” vẫn đang vật lộn để giành vị trí thứ năm tại Champions League (một cuộc thi ngày càng không xứng đáng), những tỷ phú kiểm soát các đội bóng đã bắt đầu tìm ra lý do cho sự tầm thường của đội bóng. Lý do yêu thích của họ là “Quy tắc Lợi nhuận và Bền vững” (PSR) đáng nguyền rủa, như thể chính quy tắc này đang hạn chế tham vọng của họ. Tuy nhiên, họ chỉ dám thì thầm vì họ biết lý do này vô lý đến mức nào!
Tình hình hiện tại của những ông lớn Ngoại hạng Anh: không phải tầm thường, mà là sự kết hợp hoàn hảo giữa “nghệ thuật đốt tiền” và tính thẩm mỹ của sự lãng phí!
Sự thật đơn giản và tàn khốc hơn nhiều: lý do tại sao Ngoại hạng Anh có vẻ ảm đạm ngày nay phần lớn là do quá nhiều câu lạc bộ hàng đầu đã bị hủy hoại bởi một nhóm quản lý có năng lực đáng ngờ và lòng tự trọng cao! Hãy lấy cái gọi là “trận chiến đỏ và xanh” giữa Chelsea và Manchester United vào thứ sáu tuần trước làm ví dụ. Nó chỉ đơn giản là một cuốn sách giáo khoa sống, diễn giải hoàn hảo sự tự mãn, kiêu ngạo và hỗn loạn trong quản lý là gì! Sự tầm thường thấm nhuần sân vận động Stamford Bridge chỉ đơn giản là ngột ngạt, và nó có thể được gọi là “tượng đài” của sự xa hoa và tầm thường. Những chủ sở hữu mới của Chelsea, Todd Boly và Bedard Egbali, đã từng thề sẽ “giáo dục” chúng ta bằng một khái niệm bóng đá mới, nhưng điều gì đã xảy ra? Thứ được phục vụ không phải là trứng cá muối, mà là nội tạng lợn thối!
Hãy nhìn Chelsea, hai giám đốc bóng đá của họ đã chi 1,2 tỷ bảng Anh trong một thời gian ngắn! Chuyện gì đã xảy ra? Sau khi mua một loạt “hàng nhập khẩu song song”, đội bóng chơi như một con ruồi không đầu. Câu hỏi lớn là liệu họ có thể giữ được top năm vào cuối mùa giải hay không. Nhìn vào Manchester United, tình hình còn tệ hơn. Ban quản lý đã thực hiện một loạt các động thái ngu ngốc. Ngoại trừ Bruno Fernandes, hãy cho tôi biết ai khác trong đội hình xuất phát của họ xứng đáng với danh hiệu “lực lượng chủ lực của một câu lạc bộ lớn”? Tôi e rằng họ thậm chí không thể chạm tới! Những gã khổng lồ của Premier League này có doanh thu phát sóng truyền hình khổng lồ, nhưng họ đã đưa ra những câu trả lời như vậy. Điều đó khiến mọi người tự hỏi liệu họ có thực sự có khả năng quản lý khối tài sản khổng lồ này không? Hay họ chỉ đốt tiền như giấy?
Quy tắc PSR: Đó là “lời nguyền thắt chặt” hay “lá sung”?
Đừng lấy quy tắc PSR làm cái cớ nữa! Vấn đề này không phải là cốt lõi của các câu lạc bộ như Chelsea và Manchester United. Vấn đề thực sự là ban quản lý của họ, với sự lãng phí khủng khiếp, đã đích thân chỉ đạo tất cả sự hỗn loạn này. Mục đích ban đầu của luật PSR là gì? Đó là thúc đẩy sự cạnh tranh công bằng trong giải đấu, ngăn chặn các câu lạc bộ mất quyền kiểm soát tài chính và cho phép giải đấu phát triển lành mạnh hơn. Trớ trêu thay, luật này lẽ ra phải củng cố thêm vị thế thống trị của các câu lạc bộ lớn như Manchester United và Chelsea, vốn là một trong những “huyền thoại” lớn nhất trong lịch sử Premier League trong những năm gần đây. Tuy nhiên, nếu PSR thực sự mang lại lợi thế cho các câu lạc bộ lớn, thì các câu lạc bộ như Manchester United và Chelsea dường như quyết tâm tự tay phá hủy lợi thế này.
Hãy nhìn Liverpool bên cạnh, đội cũng hoạt động theo luật PSR. Họ làm thế nào? Với những quyết định sáng suốt và những bản hợp đồng chính xác, đội bóng luôn duy trì được tính cạnh tranh mạnh mẽ. Điều này cho thấy rõ ràng rằng bản thân các quy tắc không phải là trở ngại chính. Chìa khóa nằm ở cách câu lạc bộ quản lý và sử dụng các nguồn lực trong tay. Khi bạn có quá nhiều tiền để có thể mua người theo ý muốn, nhưng bạn luôn mua nhầm người, thì vấn đề ở đâu, không phải đã đủ rõ ràng rồi sao?
Bài học từ những gã khổng lồ: Khi nào thì ban quản lý mới dừng “tiêu tiền như nước”? Ai sẽ chịu trách nhiệm?
Ban quản lý của Chelsea và Manchester United dường như không có khái niệm về bốn chữ “kế hoạch dài hạn”. Huấn luyện viên trưởng đã được thay thế liên tiếp, và các cầu thủ đã được mua liên tiếp. Kết quả là gì? Không còn gì ngoài khoản thâm hụt khổng lồ trong sổ sách. Các quyết định chớp nhoáng của ban quản lý cấp cao đã dẫn đến việc lãng phí một số tiền khổng lồ vào một số cầu thủ và huấn luyện viên không đủ tiêu chuẩn. Người hâm mộ gần như đau lòng, và tấm biển vàng của câu lạc bộ và lòng trung thành của người hâm mộ đang bị tiêu thụ một cách tàn nhẫn.
Liệu hai giám đốc bóng đá của Chelsea có chi 1,2 tỷ bảng Anh để mang lại bất kỳ thay đổi đáng kể nào không? Còn Manchester United thì sao? Họ đã liên tục mắc sai lầm trên thị trường ký hợp đồng và liên tục trả “học phí”, rồi sau đó thì sao? Sau khi Sir Ratcliffe nhậm chức, ông đã tăng giá vé, sa thải một số nhân viên căng tin và hủy bỏ bữa trưa miễn phí. Đây có được coi là “cải cách” không? Một cuộc chiến nhỏ như vậy có thể giải quyết được vấn đề cơ bản không? Đây chỉ đơn giản là xát muối vào vết thương của người hâm mộ!
Từ thất bại đến hồi sinh: Những gã khổng lồ của Premier League, hãy ngừng trốn tránh trách nhiệm và hãy cạo xương để chữa khỏi chất độc!
Đã đến lúc các đội bóng “tinh nhuệ” của Premier League này ngừng trốn tránh trách nhiệm và bắt đầu thực sự đảm nhận sứ mệnh của mình. Premier League đang mất đi vinh quang trước đây, và không thể đổ lỗi cho người khác, mà chỉ có thể đổ lỗi cho chính họ.
Bạn muốn trở lại đỉnh cao? Trước tiên, hãy định hình lại cấu trúc quản lý cồng kềnh của mình, giảm bớt những viên chức chỉ trích và cải thiện hiệu quả ra quyết định cũng như tính chuyên nghiệp. Thứ hai, hãy giới thiệu một đội ngũ quản lý bóng đá chuyên nghiệp thực sự hiểu bóng đá và điều hành câu lạc bộ với tầm nhìn dài hạn, thay vì chỉ điều trị các triệu chứng. Hơn nữa, hãy tối ưu hóa chiến lược tuyển dụng của bạn! Hãy ngừng chi tiền một cách mù quáng để theo đuổi cái gọi là “những cái tên lớn” và chú ý hơn đến việc liệu các cầu thủ có thực sự phù hợp với hệ thống chiến thuật của đội hay không. Cuối cùng, hãy học hỏi thêm từ những trường hợp thành công, chẳng hạn như Liverpool, và xem cách họ duy trì tính cạnh tranh trên cơ sở phát triển bền vững.
Kết luận: “Bộ não” của ban quản lý chính là “động cơ” thực sự của những gã khổng lồ Ngoại hạng Anh
Thành tích tầm thường của những gã khổng lồ Ngoại hạng Anh ngày nay không phải là lỗi của các quy tắc PSR, mà là sự phản ánh trực tiếp của những vấn đề sâu xa trong công tác quản lý nội bộ của họ. Chỉ thông qua việc tự phản ánh sâu sắc và cải cách cấu trúc, cạo xương để chữa bệnh, những đội bóng từng hùng mạnh này mới có thể lấy lại vinh quang trước đây. Tương lai của Ngoại hạng Anh không chỉ phụ thuộc vào thành tích của các cầu thủ trên sân mà còn phụ thuộc vào sự khôn ngoan và trách nhiệm của những người quản lý mặc vest và đi giày da ngoài sân cỏ. Đã đến lúc những gã khổng lồ này phải tự xem xét lại bản thân và định nghĩa lại tiêu chuẩn thành công – không chỉ là chi nhiều tiền nhất mà còn là cách chi tiền khôn ngoan nhất để xây dựng một đội bóng thực sự tuyệt vời!